Ðó là ngày tôi về với mây thấp trên vai và mắt đầy những chiều cao lung linh nắng. Ðó là những chuyến mưa cuối hạ đầu thu đã bắt đầu nhỏ hạt, giăng mịn trên tầng lá sầu đông vàng rực rỡ như những nét nhấn bất chợt trong họa phẩm "Thu vàng" của Lê-vi-tan. Hình như hương một mùa mưa cũ còn vương lại mơ hồ như hương tóc em, ngày xưa, thuở tình còn rất mới. Thoắt chốc, đã mười năm rồi. Nỗi nhớ ấy đã thành con sóng vỗ, từng đêm vọng mãi bãi đời này. Tôi đợi mùa thu về để cùng trở về. Bất chợt cao nguyên đẹp đến não lòng giữa một ngày tháng chín. Về đây là vùi quên tất cả và... nhớ lại tất cả.
Read more »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét